Prigozhin, trước khi tiến quân đánh Moskova – nhưng rút quân giữa đường – tiết lộ nhiều bí mật về Putin và quân đội Nga
Nguồn: Rutube. Báo Tiếng Dân
Biên dịch : Lưu Minh Phương
Sau cái chết của Evgeny Prigozhin trong một vụ tai nạn máy bay chỉ 30 phút sau khi cất cánh, trong chuyến bay giữa Moscow và Saint Petersburg vào ngày 23 tháng 8, gần khu vực Tver, chúng tôi tìm hiểu thêm về các sự kiện dẫn đến cuộc nổi dậy của quân đánh thuê Wagner do Prigozhin chỉ huy.
Một trong số độc giả của chúng tôi, gửi cho chúng tôi tạp chí Việt « Tiếng Dân. » trong đó có video từ Rutube,nói tiếng Nga, kèm bản dịch bài diễn văn của Prigozhin sang tiếng Việt (đăng dưới đây) . Video này chưa được truyền thông Tây phương đề cập
Trong video này, Prigozhin phân tích rất sâu sắc tình trạng quân đội Nga. Ông tiết lộ những động cơ thực sự thúc đẩy Putin xâm lược Ukraine. Sự độc đáo của bài diễn với rất nhiều bí mật được tiết lộ đã thúc đẩy chúng tôi phiên dịch sang tiếng Pháp và tiếng Anh Bản dịch dựa trên phiên bản tiếng Việt của báo Tiếng Dân.
Trước khi đọc toàn bộ bản dịch dưới đây, xin mời độc giả đọc một số đoạn trích rất đặc biệt lời tuyên bố của Prigozhin :
tôi biết về chuyện này, khi trở thành Tổng thống, Zelensky đã sẵn sàng với mọi thỏa thuận. Tất cả những gì cần làm là tụt xuống từ đỉnh Olympo, đi và đàm phán, vì cả miền Đông Ukraina toàn người gốc Nga sinh sống
……
Chiến tranh cần thiết không phải để giành lại đất mẹ của người Nga, không phải để phi quân sự và phi phát xít Ukraina. Chiến tranh cần để có thêm một ngôi sao có viền thêu quanh cho một kẻ bệnh tâm thần khi vào quan tài được gắn sao trên gối
……
Nhiệm vụ quan trọng thứ hai của chiến dịch là đưa Medvedchuk làm tổng thống Ukraina – chính là tay Medvedchuk trước đó đã đến Kiev ngồi chờ khi quân lính đến, Zelensky bỏ chạy, tất cả hạ vũ khí và ông ta sẽ thành tổng thống của Ukraina này
Xem Video : Xin bấm vào hàng chữ dưới đây ;
Déclaration de Priozhin avant la rébellion armée
Chiến dịch Quân sự đặc biệt (special military operation
SMO) bắt đầu từ đâu?
Năm 2014 diễn ra đảo chính quân sự, nổi loạn ở Ukraina. Người Nga bị chèn ép và lùi về Donbass. Chúng ta đã bảo vệ được Donbass. Khi đã bảo vệ được Donbass, lẽ ra ngay từ mùa thu năm 2014, chúng ta phải chiếm các vùng giáp ranh như Slaviansk, Kramatorsk và các điểm tiếp theo dọc ranh giới LNR – DNR. Nhưng điều đó đã không được thực hiện. Dấu chấm hết được đặt xuống vì quân đội không tin chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ đó không, và không có một quyết định quyết đoán nào được đưa ra. Thế nên, số phận Donbass bị treo để đó.
Sau năm 2014, từ 2014 đến 2022, cả vùng Donbass bị chia chác, chôm chỉa bởi một số loại người, một số từ bộ máy chính quyền tổng thống, một số từ cơ quan an ninh liên bang, một số là các tài phiệt có dính líu như Kurchenko. Những kẻ này đã biển thủ tiền của người dân Donbass, những người ở các nước cộng hòa không được công nhận là LNR và DNR.
LNR và DNR có các đội công an nhân dân làm nhiệm vụ đánh trả thích đáng trong trường hợp bị Ukraina tấn công. Tuy nhiên, các đội quân này thực ra không tồn tại, chỉ có một số lượng quân tối thiểu và một số tướng lĩnh, đơn giản để cuỗm tiền. Lương lính 40 ngàn rúp thì 20 ngàn nằm lại quỹ, 20 ngàn phát cho người ký, nếu chiến binh có tồn tại và chỉ ngồi nhà. Có tập luyện gì đâu, các chiến binh ma chỉ việc nhận số tiền này. Các tướng nhận tiền cho các quân số ma và ngân sách bị đục khoét.
Donbass quả là nơi tuyệt vời để chia chác như kiểu các cộng sự của chính quyền tổng thống đã làm – đầu tiên là Surkov, rồi Kozak… Các cấp bậc tướng ở Cục An Ninh Liên Bang thì hoàn toàn rõ rồi.
Chiến dịch (special military operation
SMO) bắt đầu từ nguyên cớ gì
Ukraina có đội quân ở biên giới giáp Donbass – chính là đội quân mà bị chúng ta đã chọc thủng từ Popasnaya đến Artyomyovsk. Đội quân này được thành lập từ các loại quân tình nguyện theo chủ nghĩa dân tộc, gồm cả lực lượng vũ trang Ukraina. Đội quân này đã bắn nhau với chúng ta: Khi thì ta bắn họ, lúc thì họ bắn ta. Tất cả cứ thế diễn ra suốt 8 năm ròng từ 2014 đến 2022. Số vụ bắn lẫn nhau qua lại theo kiểu trao đổi đạn dược, đối súng, có khi tăng, khi giảm. Không có đụng độ nghiêm trọng nào xảy ra ngày 24 tháng 2 cả.
Giờ thì Bộ Quốc phòng mưu toan đánh lừa dư luận và Tổng thống, thêu dệt rằng phía Ukraina đã điên khùng xâm lược và cùng toàn khối NATO tấn công chúng ta. Vậy nên cái gọi là “(special military operation
SMO)” vào ngày 24/2 đã được khởi đầu vì những nguyên nhân khác.
Giờ nói về quân đội.
Bắt đầu từ 2012, sớm hơn là từ thời Serdyukov, nhưng từ năm 2012 khi Shoigu lên thì quân đội chả làm gì cả.
Mỗi lính nghĩa vụ được phát 3 viên đạn như thời tồi tệ nhất của Liên Xô, dù thời đó cũng chưa xảy ra điều này. Họ không tập luyện quân sự, không học sử dụng các loại vũ khí khác nhau, hơn nữa lại là vũ khí hiện đai. Và vì thế ở Nga, quân đội đã bị thiệt hại đến nỗi không thể tiến hành bất kỳ hoạt động quân sự nào có quy mô lớn.
Các chiến dịch kiểu Syria thật đáng xấu hổ khi quân Wagner thực hiện nhiệm vụ chính, còn quân chính quy lượn lờ trên máy bay, những điều thật nhục nhã và trơ trẽn mà họ đã làm ở Syria, kiểu ngồi máy bay lướt qua biên giới các quốc gia láng giềng mà các chỉ huy đã nhiều lần cảnh báo Shoigu và Gerasimov, họ không có kinh nghiệm tác chiến nào cho quân đội. Một số lượng lớn các tướng đã gắn cho mình các sao anh hùng Liên bang Nga như kiểu trang trí cây thông. Phần lớn số này chưa từng đi đâu trong đời. Họ nhận danh hiệu anh hùng vì từng một lần ngồi salon bọc da trên máy bay tiện nghi sau bàn bóng loáng bay từ Moskva về phía Khmeimim (căn cứ không quân Nga ở Syria) và quay trở lại.
Họ nhận sao anh hùng Liên bang Nga vì điều đó. Thực tế là họ đã làm mất uy tín của danh hiệu, hủy hoại danh hiệu. Những tên hề suốt ngày đi liếm mông Bộ trưởng Quốc phòng và bộ sậu của ông ta, đã nhận được những cấp bậc, chức tước và phần thưởng sau đó. Lính thời Shoigu không còn tồn tại như một sinh thể có thể nói lên dù chỉ một từ nào đó chứa đựng ý kiến có thể được lắng nghe. Vì thế mà ngày 24/2/2022 quân đội Nga đã rơi vào tình trạng hoàn toàn thiếu đào tạo, thiếu quản lý, thiếu trang bị và còn nhiều yếu tố khác nữa.
Toàn bộ chiến dịch được giữ bí mật. Tất cả các tư lệnh tập đoàn, những người cần điều hành các cánh quân quan trọng nhất khi cuộc chiến bùng nổ không hề biết điều gì xảy ra. Những người chưa từng một lần trong đời cầm vũ khí đã mang đến cho Shoigu những bản đồ chiến thắng với các mũi tên được điểm tô đẹp đẽ bằng bút dạ và bút chì như thời chiến tranh Vệ Quốc Vĩ Đại. Và điều gì phải đến đã đến.
Bây giờ là phần chính
– vì sao chiến dịch (special military operation
SMO) bắt đầu.
Câu chuyện đẹp về phi quân sự và phi phát xít Ukraina có thể thành hiện thực nếu như trong 3 ngày mà thay đổi được chế độ, mặc dù theo tôi biết về chuyện này, khi trở thành Tổng thống, Zelensky đã sẵn sàng với mọi thỏa thuận. Tất cả những gì cần làm là tụt xuống từ đỉnh Olympo, đi và đàm phán, vì cả miền Đông Ukraina toàn người gốc Nga sinh sống. Và vì thế, điều xảy ra hôm nay là chúng ta đi giết những người gốc Nga này.
Vậy đó – chiến dịch được lập kế hoạch vụng về, diễn tập trước đó thì như thế mà vì sao lũ ngốc này lại cho là họ khôn ranh đến mức không ai hiểu họ làm gì trong thời gian tập luyện và không ai chặn nổi họ đến Kiev. Mà đã chẳng ai chặn được nếu như những kẻ thoái hóa này không xếp những đoàn xe dài ngoằng, không cấp cho mỗi loại vũ khí có 0,2 khẩu lượng đạn theo quy định, mà 0,2 khẩu lượng thì chỉ đủ cho vài giờ chiến đấu, không đưa những binh lính chân đất trần trụi về phía Kiev và các khu vực khác.
Chả có quốc gia nào, như tôi đã nhiều lần nói, lại không duy trì phòng vệ biên giới đủ sức chống lại sự đột nhập của quân đội, dù là quân đội có đủ đạn dược. Thế nên họ đã ngạo nghễ nhảy sang các vùng lãnh thổ mà giờ họ đang ở đó, đã đến Kiev để rồi giậm chân quanh Kiev. Thay vì phải đưa ra quyết định khẩn cấp và tiến lên thì Shoigu sợ tụt cà. Y hèn nhát ngồi trong phòng và cuối ngày đầu tiên rất đỗi ngạc nhiên: Vì sao quân sỹ không thể tiến lên dù đã tốn cả ngàn tên lửa để tập kích — không có trinh sát thông thường, không có gì hết, đơn giản là cứ bắn đi đâu đó…
Tiếp theo là việc ném bỏ không thương tiếc lính dù ở ngoại ô Gostomel. Những chàng trai đã bay đến và hy sinh mà không biết mình đang làm nhiệm vụ gì. Họ chỉ biết đứng đó và làm nghĩa vụ của mình. Và vì thế, những ngày đầu chiến tranh, Shoigu đã đẩy hàng ngàn lính Nga đến chỗ chết. Ông ta đã hủy diệt bộ phận có khả năng chiến đấu nhất của quân đội. Mà bộ phận có khả năng chiến đấu trong quân đội chiếm số ít – vì đã nhiều năm trong quân đội điều được giáo dục là nịnh bợ. Bất kỳ ai tích cực đều đã rời bỏ quân đội hoặc sẵn sàng rời bỏ ngay.
Khi sự nhục nhã của chiến dịch QSĐB bắt đầu vào những ngày đầu quân đội Nga thiếu đạn dược, đi vào vùng mà không hiểu họ phải làm gì, tôi đã hỏi nhiều sỹ quan và tướng lĩnh: Tại sao xảy ra thế này, và tất cả họ đều nói: Lũ cặn bã này (tôi nhấn mạnh rằng họ đã dùng từ “cặn bã” để chỉ giới quân sự chính trị chóp bu của đất nước) đâu nói cho chúng tôi biết là đi đâu.
Còn người Ukraina khi biết về những cuộc tập trận thì đương nhiên đã huy động lực lượng tối thiểu và cấp phát vũ khí cho người ở Kiev. Và thay vì để đi tới đích, nếu chúng ta cần như thế, cần gây áp lực cho giới lãnh đạo chóp bu, kéo về phía mình những người có quyền đưa ra quyết định và lập tức đề nghị họ thỏa thuận, nói rằng: “Chúng tôi đứng ở ngoại ô Kiev một ngày đêm rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục tiến và tiến nữa, nhưng lúc này chúng ta còn cơ hội. Hãy cùng nhau thỏa thuận. Trước hết là thành lập hội đồng xử lý khủng hoảng, đưa người của mình vào để luận bàn về số phận của công dân Nga”, và sau đó người Ukraina sẽ buộc phải nhượng bộ. Thì lũ khốn bệnh hoạn, bọn tâm thần chó chết lại quyết định “chả có gì đáng sợ, chúng ta ném thêm vài ngàn lính, họ tắt thở dưới hỏa tiễn như lũ chó con và chúng ta đạt được mục tiêu của mình“. Âu cũng là một phương án. Và họ cũng có thể làm thế nếu như sẵn sàng chịu trách nhiệm về lời mình nói và sẵn sàng đi đến cùng.
Nhưng họ không sẵn sàng đi đến cùng. Họ muốn sống trong tiện nghi. Họ không sẵn sàng ra nghĩa trang chôn những người họ hàng của mình như hàng nghìn bà mẹ, hàng nghìn đứa con đang chôn cất cha mình. Vì thế mà cuộc chiến lâm vào tình trạng kéo dài. Thay vì phải họp lại với nhau, đặt bàn cho 50 người ngồi, triệu tập tướng lĩnh, tất cả những người có thể đưa ra tư vấn, giải thích nào đó, thì nước ta đến giờ vẫn trong tình trạng tự cách ly. Và vì thế không ai trong số các nhân vật có quyền quyết định họp lại. Họ toàn trao đổi qua điện thoại.
Vào đầu chiến dịch (special military operation
SMO), khi tôi bắt đầu luyện tập cho quân Wagner vì có thể sẽ phải khẩn cấp bay về từ châu Phi, cuối tháng 2 năm 2022 khi tôi tập hợp tổ tác chiến trong văn phòng mình để theo dõi diễn biến đang xảy ra, đã biết tin và hiểu rằng quân ta đang thất bại một cách kỳ quái và nhục nhã. Binh lính tử trận. Binh lính đã phải chịu những đòn tàn nhẫn không chỉ cướp đi sinh mạng mà cả thanh danh của mình.
Nhiều nhà lãnh đạo ở Phi Châu đã liên hệ với tôi. Họ cùng đưa ra một câu hỏi: “Vì sao nước Nga có thể trượt dốc đến nhục nhã kỳ cục như vậy?”. Quân đội mạnh thứ hai thế giới mà người ta quảng bá, tất nhiên, đã rõ là không phải như vậy. Chẳng qua là quả bong bóng khí, giá như có gì đó phô trương. Nhục nhã vì nước Nga đã thụt lùi đến thế. Ai cũng tính đến phép mầu, vũ khí hạt nhân chiến thuật, bom nguyên tử sẽ thả xuống Varsava, có điều sợ tụt cà rồi còn đâu.
Những cụ già yếu ớt. Họ không thể bước ra khỏi căn phòng tiện nghi.
Lúc ấy, tôi còn được đến Bộ Tổng Tham mưu ở Frunzenskaya. Shoigu hàng ngày vẫn chỉ tiệc tùng nơi bàn mình. Ngày ngày, ông ta tụ tập các phó tướng tiệc tùng từ 1 đến 2 giờ, trứng cá và cô nhắc sập bàn. Ông ta cũng tiếp khách, nhận quà như thế.
Giữa tháng 3, Wagner được triệu tập để tham chiến. Shoigu trốn. Chả thấy lão đâu. Tên nhãi hèn nhát đã nghĩ làm sao chúng tôi thoát khỏi tình huống này. Thời điểm này cần quẳng y xuống hố rác lịch sử – mong là y bị xét xử và trừng phạt vì tội trong thời gian đó đã hủy diệt hàng chục ngàn sinh mạng trai tráng.
Rồi những kẻ đào ngũ đầu tiên xuất hiện. Để không ai biết rằng họ đã tồn tại, người ta đã chấm dứt hợp đồng với số này và đề lùi ngày lại. Kết quả là sau nhiều năm nhận lương, nhận căn hộ, sống nhờ nhà nước, nhờ vào những người đàn ông bình thường làm việc ở nhà máy, trên máy cày hay đâu đó nữa, các quân nhân này đã về nhà. Không hề có khái niệm thế nào là đào ngũ. Còn sau đó người ta chụp lấy những người đàn ông bao năm phải nuôi dưỡng những quân nhân kia, giao vũ khí cho họ và biến họ thành người bị động viên.
Giờ thì nói thêm về số bị động viên này.
Chiến tranh cần vì cái gì?
Chiến tranh cần để một lũ ti tiện có chiến tích và phô trương quân đội ta hùng mạnh ra sao, để Shoigu nhậm chức nguyên soái — sắc lệnh này chuẩn bị sẵn rồi, và nhận sao anh hùng lần 2. Vì ông ta rất muốn đi vào sử sách như một tướng quân người Tuva vĩ đại, hai lần nhận danh hiệu anh hùng và là nguyên soái trong thời gian thực tế là hòa bình.
Chiến tranh cần thiết không phải để giành lại đất mẹ của người Nga, không phải để phi quân sự và phi phát xít Ukraina. Chiến tranh cần để có thêm một ngôi sao có viền thêu quanh cho một kẻ bệnh tâm thần khi vào quan tài được gắn sao trên gối. Đó là lý do thứ nhất.
Lý do thứ hai, chiến tranh cần cho giới tài phiệt thực tế đang điều hành nước Nga. Giới tài phiệt này nhận được mọi thứ có thể. Nếu kinh doanh ở nước ngoài của họ bị ngưng lại thì nhà nước chia cho họ kinh doanh trong nước. Nên họ tống giam các doanh nhân, đóng cửa các ngân hàng để lũ tài phiệt không mất tiền.
Họ không cần tiền. Từ lâu họ đã chuẩn bị cho mình tất cả rồi. Nào là bệnh viện có thiết bị chuyên dụng để đề phòng biết đâu ung thư và những gì cần thiết để sống lâu hơn. Giới chuyên chế chóp bu này chỉ nghĩ đến một điều: Kéo dài sinh tồn của thân xác mình lâu hơn, sao cho thân xác mình ở trạng thái tốt hơn. Đó là sự bại não của họ. Họ không hề nghĩ về đất nước, về nhân dân, về chiến tranh, mà chỉ nghĩ cho bản thân.
Nhiệm vụ quan trọng thứ hai của chiến dịch là đưa Medvedchuk làm tổng thống Ukraina – chính là tay Medvedchuk trước đó đã đến Kiev ngồi chờ khi quân lính đến, Zelensky bỏ chạy, tất cả hạ vũ khí và ông ta sẽ thành tổng thống của Ukraina này. (…).
Người ta đã quyết đưa Medvedchuk lên ngôi, rồi ông ta bị bắt giữ để phải đem tất cả tù binh Azov ra trao đổi. Nhưng nếu chúng ta muốn phi phát xít Ukraina thì lũ Azov chính là nòng cốt của cấu trúc quốc xã, sao lại đem chúng đổi lấy ông ta? Tại sao ông ta quý giá với chúng ta, sao chúng ta không giao quách ông ta cho họ xử bắn? Và câu hỏi chính là sao không trao đổi tù binh, không đổi lũ Azov lấy tù binh, mà lại đổi lấy cái xác chết này – Sau khi chiếm được Kherson và Zaporozje, việc đầu tiên xảy ra là người ta bắt đầu đưa khỏi đó hàng loạt xe ủi, sắt thép, v.v… Khi chiếm được Popashaya, chúng ta đã cắt cử bảo vệ ở các nhà máy, các nhà máy này chúng ta chiếm được, không bị phá hủy, thì tại sao không cho hoạt động? Người ta đã đến, bắt đầu tháo dỡ máy móc và chở về hướng nước Nga. Nhà máy rượu sâm banh Artyomovsk chúng tôi bảo toàn được chẳng qua là vì khu này bị bắn phá không nhiều lắm và quân Ukraina đã bỏ chạy, sợ bị tiêu diệt. Chúng tôi chỉ lấy 10-15 chai rượu từ nhà máy làm quà và chở 2 xe cho phụ nữ Ukraina, còn thì tất cả nguyên vẹn tại chỗ.
Hôm nay có các quyết định về việc khi nào nhà máy sẽ đưa vào hoạt động. Nó hoạt động làm quỷ gì vậy? Nó sẽ thuộc về ai? Đem lợi nhuận cho ai? 100% là không phải cho dân Donbass nhé, 100% là nó sẽ tìm được chủ, người sẽ húp khoản lợi này. Và vì thế, tất cả những gì đã diễn ra, cuộc chiến thần thánh của chúng ta chống lại những kẻ đã xúc phạm đến dân tộc Nga, mưu toan hạ nhục người Nga, đã biến thành một vụ tống tiền, mà chính xác hơn là trộm cắp được nâng tầm pháp luật và ý thức hệ dân tộc.
Ngày 19/3, lần đầu tiên đến lãnh thổ Ukraina, tôi đã hỏi các chỉ huy tại chỗ, vì sao chúng ta không đưa ra số lượng thương vong của quân sĩ chúng ta. Người ta nói với tôi là cấp trên không ai quan tâm đâu. Có nhiệm vụ thì phải thực hiện. Còn chết bao nhiêu sẽ đếm sau, sau khi chiến tranh kết thúc.
Không ai quan tâm là chiến thắng sẽ đạt được bằng các nỗ lực thế nào. Và khi Wagner đến thì đã không còn có thể nói về chiến thắng nữa rồi. Vì chuyển động chỉ nhúc nhích. Để kiểm soát Ukraina thì, hoặc phải lấy Donbass, hoặc phải tiến sang hữu ngạn sông Dnepr, hoặc chiếm hết Ukraina, trừ ra Lvov, miền Tây Ukraina, hoặc chiếm luôn cả Lvov, nhưng đó là chuyện khác. Hoặc đơn giản là thay lãnh đạo. Lãnh đạo thì chúng ta không thể thay. Khi đó, chúng tôi đã hiểu là với những nỗ lực như thế, thì chúng ta không thể lấy được Donbass.
Mỗi ngày được yêu cầu phải cho thấy đã tiến thêm 50-100-200 mét. Không có điều hành, chỉ toàn là một lũ động kinh. Vũ khí hỗn độn, khắp nơi hỗn độn, đúng là lộn xộn toàn tập. Nếu không lộn xộn thế thì chỉ một người phải hy sinh, thay vì 10 người. Nhưng 10 người đã chết thay vì chỉ một người. Phải có ai đó chịu trách nhiệm về mạng sống của những người lính này. Họ đã không trở về nhà được. Một số được chôn, và phần lớn mất tích.
Mỗi ngày đều có những người họ hàng viết cho tôi, hỏi về những chiến sỹ không có quan hệ với Wagner, những chàng trai đã nhập ngũ theo Bộ Quốc phòng. Số lượng lính mất tích mà chúng tôi quan sát thấy là không thể nào chấp nhận. Người ta đã quẳng họ như quăng thịt vì không thể đưa họ về. Và đến giờ người ta vẫn giấu giếm điều đó.
Chuyện khác: Sự thiếu chuyên nghiệp của Bộ tổng tham mưu
Từ những ngày đầu, các bính lính, sĩ quan, tướng lĩnh có câu đùa “để chiến thắng chỉ cần đóng Frunzenskaya” (trụ sở Bộ Quốc phòng Nga). Nếu có đơn vị đạt thành tích nào đó ở mặt trận, người ta lập tức chia đôi đơn vị này, một nửa cần tiếp tục tiến công, nhưng rõ ràng là nửa này không thể tiến công nữa, còn nửa kia bị lấy đi và quăng sang mặt trận khác.
Làm thế để làm gì? Chúng tôi đều cho đó là vì ngu muội, vì chính Tổng tư lệnh và Shoigu điều hành chiến dịch. Nếu tướng nào cho rằng cần làm thế thì trong mọi trường hợp người ta sẽ buộc ông ta phải ngậm miệng và nói cho ông ta biết phải làm thế nào. Còn nếu không tuân lệnh, như Muratov và một số tướng khác đã làm, thì sẽ bị sa thải. Mà nếu tuân theo thì sẽ hy sinh cả đống người. Nhưng sẽ được bỏ qua vì biết vâng lời.
Số quân còn lại của các đơn vị bị quăng quật từ chỗ này qua chỗ khác để tăng cường. Kết quả là chả có một đội quân nào, một sư đoàn nào có thể chiến đấu với đội hình đầy đủ. Tất cả bị xáo trộn tanh bành kiểu đó. Vì thế mà hoàn toàn thiếu điều hành. Vì không có điều hành mà mỗi chỉ huy đều có nguyên nhân tại sao không hoàn thành nhiệm vụ này nọ.
Và kết quả là, để Tham mưu trưởng không lên cơn nghi kỵ, không quát mắng và không sa thải, sẽ phải theo quy trình như sau: Tổng tham mưu trưởng, rồi đến các bộ trưởng sa thải anh, sau đó anh cần xin lỗi họ, nói là anh sẽ phục vụ trung thành, tiếp theo là phải hạ mình giống như chuyện đã xảy ra với Teplinski. Thế thì anh sẽ được ở lại trong vỏ bọc bao che. Tình trạng thiếu điều hành này đã dẫn đến hậu quả là 80% binh lính hy sinh trong cuộc chiến này.
Vấn đề đạn dược.
Mọi người Nga cần hiểu rằng đạn dược có cả, chúng nằm trong kho. Chúng không được cấp phát chỉ vì một nguyên nhân: Lại là những kẻ thiếu chuyên nghiệp cho rằng đạn dược này cần để tại ngoại ô Moskva để đề phòng biết đâu có ai đó tình cờ đụng đến. Và vì thế, nếu lấy số lượng đạn đến 5 triệu thì phải trả tiền bảo hiểm mà dân gọi là 5 triệu tiền áo quan. Tỷ lệ hoàn toàn tương tự. Nhưng các tướng cho rằng, dân thì nhiều chứ tướng lĩnh – người đưa ra quyết định, lại không phải là người chiến đấu nơi chiến địa. Vì thế mà họ đã đẩy lính đến cái chết, thay vì phải tiêu tốn đạn dược.
Với Wagner thì chuyện có khác. Họ cấp đạn dược để tiêu diệt chúng tôi. Vì họ hiểu rõ chúng tôi là lực lượng không liếm mông lãnh đạo quân sự, kẻ đã đẩy binh lính xuống mồ. Họ đã toan hủy diệt chúng tôi ở Bakhmut mà không được. Chúng tôi đã ra khỏi Bakhmut, họ đã gài mìn trên đường chúng tôi ra nhưng cũng không thành công. Mọi thứ đều hướng đến việc hủy diệt Wagner.
Tất cả họ đều hy vọng có thể chiến thắng cuộc chiến này. Nhưng, vì thiếu sự điều hành, không có chiến tích, lãnh đạo Bộ Quốc phòng đánh lừa Tổng thống một cách kỹ càng. Tổng thống nhận được các báo cáo hoàn toàn không phù hợp với thực tế.
Có hai loại chương trình nghị sự được trình soạn: Một là thực địa, loại kia dành cho bàn Tổng thống. Và vì thế ròng rã ngày ngày chúng ta nghe tin đã hủy diệt 60 xe tăng Leopard, 3000 lính đối phương. Khi tiêu diệt xe tăng Leopard, anh nâng “chim” lên bóp cò. Xe tăng bốc cháy tại chỗ. Video clip tràn lan trên truyền thông rồi, chỉ có duy nhất một lần khi quân Ukraina vấp phải không lực của ta. Đã có tính toán trước. Sau không quân thì bộ binh đã tập kích chúng rồi hủy diệt cái đã bị hủy diệt. 2 xe Leopard, 1 xe T-72, cộng với vài cái Bradly. Tất cả đều thấy rõ từ mọi phía. Làm gì có ai tiêu diệt 60 xe Leopard đâu. Đó là điều hoàn toàn nhảm nhí. Shoigu sống theo nguyên tắc: “Để người ta tin vào điều dối trá thì điều dối trá ấy phải dị thường”. Và vì thế mà sự lừa đảo diễn ra. Hai hiện thực.
Ngoài chiến địa lúc này, hôm nay, quân đội Nga đang thoái lui trên các hướng Zaporozhye, Kherson, quân đội Ukraina áp đảo quân đội Nga. Chúng ta đang bị tắm máu. Không ai tiếp tế. Không có điều hành. Vẫn lên cơn như trước: Sau một ly vodka, Tham mưu trưởng hét toáng vào điện thoại như mụ đàn bà ngoài chợ, như con lợn, đòi hỏi trả lại các vị trí. Còn tất cả những gì Tư lệnh có thể làm là nói: “Đã trả lại tất cả rồi”. Và vẽ trên bản đồ dải màu đỏ dài mấy km về phía bắc nhiều hơn thực tế. Vì thế, điều họ kể cho chúng ta là cực kỳ dối trá. <…>
Lũ cặn bã này, khi nhận ra đã làm mất phần lớn lãnh thổ, chúng sẽ họp lại và tuyên bố rằng, đã tập hợp lại lực lượng tại các “vị trí thuận lợi hơn”. Điều này cũng xảy ra ở Bakhmut. Đối phương ngày một thọc sâu hơn vào phòng tuyến của chúng ta. Đối phương không giết binh lính của mình. Đối phương tiết kiệm khí tài của mình. Đối phương chỉ không tiết kiệm đạn dược thôi. Và vì thế mà lính ta từ chết đến thương tật. Người bị thương thì ngày mai sẽ không thể cầm súng được.
Thời gian trôi rất nhanh.